Tôi thích hắn

Từ ngày hắn có người yêu, tôi buồn như thể đang còn yêu hắn lắm. Dù chuyện yêu đương này tôi đã quyết định chấm dứt sau khi hắn không ngừng đối xử tốt với tôi như một người bạn. Hắn bảo nào thì hắn trân trọng tình cảm của tôi dành cho hắn, nào thì con gái chủ động thì đã sao, theo đuổi một người con trai là có lỗi à? Có gì đâu mà xấu hổ. Hắn cứ tốt với tôi quá đâm ra tôi lại càng nhớ hắn, trời lại đang mùa đông.

Ngày hắn chớm có người yêu, hắn không kể một lời. Tôi cũng không dám hỏi. Không hiểu sao, tôi rất giỏi trong việc suy luận chỉ qua một status ngẫu hứng, bâng quơ. Hồi trước, hắn có người theo đuổi tôi cũng biết và khi hắn bắt đầu có người yêu, tôi cũng đoán ra. Tôi gặp hắn vài ba lần sau đó trên quán café quen của hai đứa (tôi muốn gọi thế vì ít nhất đó là thứ duy nhất riêng tư của cả hai chúng tôi). Biết chuyện hắn có “tin vui”, tôi chẳng buồn hỏi. Vì ngại, và lý do to đùng là tôi không đối diện được với điều đó.

Tôi xa hắn dần.

Continue Reading →

Film photo

Ngày đầu tiên cầm chiếc máy ảnh trên tay, hí hửng, bồn chồn, hồi hộp như ngày đầu được mời đi cafe. Rồi suy nghĩ mãi về việc sẽ đi đâu, sẽ chụp những bức hình như thế nào…; như thể đang lên kịch bản cho những điều sẽ nói trong buổi hẹn hò đầu tiên.

Lần đầu tiên tới phòng tráng phim, ấn tượng với khu tập thể cũ kỹ, căn phòng đầy những chiếc máy ảnh và vỏ phim để lại, lúng túng đưa cuộn phim đầu tiên cho chị ở phòng tráng, để lại tên và thông tin liên lạc. Ồ, nó giống như ấn tượng đầu tiên với một người, nụ cười, ánh mắt; những câu nói ấp úng chào nhau, những cử chỉ vụng về mà mãi sau này nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ.

Continue Reading →