Sài Gòn đêm. Nếu coi việc được ngắm Sài Gòn trong đêm là một đặc ân thì trong chuyến đi lần này, tôi là người may mắn nhất trên đời rồi.

– Xin chào, Sài Gòn hoa lệ!

Sài Gòn tráng lệ khi nhìn qua ô cửa kính lúc máy bay đang dần hạ cánh. Bác trai ngồi cạnh ngó ra và trầm trồ. Tôi tự nghĩ: “Giả dụ như bác ấy là một chàng trai hào hoa nào đó, không biết chừng sẽ là một chuyện tình như trong phim”. Đầu óc tưởng tượng khiến tôi bật cười thành tiếng. Nhưng đáng tiếc là đời thực và phim ảnh còn cách nhau nghìn dặm, nên đừng tin bất cứ hình ảnh nào về việc sẽ có một chàng trai xách đồ cho bạn khi loay hoay ở sân bay hay lúng túng trước quầy check-in. Bài học đơn giản đầu tiên của tôi: Đừng nghĩ đến một tình yêu sét đánh ở những nơi tưởng như sẽ xảy ra, sân bay là một ví dụ.

– Gái ơi gái, xe ôm không gái!

Những tiếng gọi tới tấp. Đồng hồ điểm hơn 12h đêm. Chuyến bay bị trễ so với dự kiến 30 phút. Chiếc ba lô trên vai khiến tôi hơi oải, nhưng tinh thần thì lạ lẫm vô cùng với giọng Sài Gòn đặc trưng ấy. “Gái ơi gái, xe ôm không gái?” Tôi lẩm bẩm theo, vừa đi vừa cười tủm tỉm thích thú. Đây không phải là giấc mơ đúng không? Điện thoại đổ chuông kéo tôi lại với thực tại.

– Cậu đang ở đâu rồi?

– Tớ vừa xuống sân bay.

– Cứ đi theo mọi người ra ngoài nhé. Tớ đợi ở ngoài.

Cường đạp xe tới. Mồ hôi thấm ướt áo. Mới lúc trước đó, tôi còn hơi e ngại khi chờ Cường bên ngoài sân bay. Khoảng không tối đen phía trước và những câu chuyện xấu xí về Sài Gòn khiến tôi lo lắng cứ đôi lúc lại nhấc máy gọi cho Cường: “Cậu đang ở đâu rồi?”. Cuối cùng, Cường cũng tới. Tôi thở phào. Kim đồng hồ đã nhích sang ngày mới.

Đó là chuyến đi của những lần đầu đầy bỡ ngỡ. Một Sài Gòn sôi nổi như những gì được nghe, lần đầu tiên tôi đặt chân tới một nơi xa như thế, và lần đầu tiên tôi có một trải nghiệm thật tuyệt vời với cậu bạn của tôi.  

 

Trời mùa thu lá rơi rơi. Trước ngày gió mùa về, trời oi bức. Đêm đến gió bắt đầu thổi sâu hơn, lá trên cành rụng nhiều hơn. Những đứa con gái hay thích (giả vờ) lãng đãng như tôi sẽ thấy khung cảnh đó thích thú vô cùng. Miệng cứ cười mà vô tình tim lại nhớ ai.

Lần vô Sài Gòn, Cường là người đã đạp xe đưa tôi đi nhận giải thưởng một cuộc thi viết. Ngày đó, tôi và Cường nào đã thân nhau, vậy mà cứ xưng hô Idol với fanboy tự nhiên lắm. Sài Gòn đông đúc và nóng nực. Vậy mà ngồi sau xe tôi hỏi “Có mệt không?” thì Cường cũng chỉ trả lời “Không”, mồ hôi rơi lã chã. Ngày ấy, Cường bảo cậu thất tình.

Hôm nay gặp, Cường cứ gặng hỏi vì sao tôi lại thích Đinh, quán café nhỏ trên đường Đinh Tiên Hoàng mà nhiều người lui tới.

– First met à?

– Không.

Tôi tảng lờ và tránh né câu hỏi đó. Giống như ngày tôi chuẩn bị bay vào Sài Gòn, Cường đã viết blog “bày tỏ” mong muốn được nghe về chuyện tình đơn phương của tôi. Nhưng rồi, có dành cả buổi tối ngồi bên sông Sài Gòn, tôi cũng không thể mở lời tâm tư.

Cuộc hẹn café hôm nay chỉ là ngẫu hứng, tôi ngồi trên Đinh một mình chờ Cường rất lâu. Những bài hát từ ballad nhẹ nhàng tới âm thanh của rock đều nhắc tôi nhớ về một người. Ngoài ban công, mấy bông huệ tây trái mùa được đặt trên bàn khiến tôi cứ không ngừng đưa mắt ra đó. Mùi thuốc lá, tiếng rầm rì nói chuyện, người ngồi xuống, người đứng lên cũng trở thành thứ để tôi suy nghĩ như một trò tiêu khiển. Nhưng cuối cùng, quan sát ngược xuôi, tất cả đều quay trở về một người.

Ly nâu đá quen cạn dần từng chút. Cứ mỗi lần ai ngồi ngoài hiên ra về là lại có người nhanh chóng thế chỗ. Cái ban công đầy thi vị hôm nay tôi cũng chẳng buồn “chiếm”, cứ ngồi lặng thinh một xó và nghe nhạc, nghĩ ngợi, nhớ nhung. Thi thoảng, tôi nhắm mắt lại để tận hưởng trọn vẹn không gian cảm xúc riêng tư mình đang có.

Cho đến khi Cường tới.

Tôi còn nhớ ngày được ngồi sau xe Cường trong đêm Sài Gòn, tôi kể Cường nghe về chuyện tôi đạt giải một cuộc thi, về sự tình cờ khi cùng lúc đó, tôi trúng tuyển vào một công ty khác sau biết bao nhiêu nỗ lực, vô số lần thất bại đến nản lòng. Sài Gòn với tôi không những là một chữ duyên bất ngờ mà còn là một niềm vui thực sự.

Hôm nay, sau khi ngồi café trò chuyện về những chuyến đi dự định, Cường và tôi lang thang hồ Gươm. Cường nhắc tới dự định to lớn của mình:

– Tớ muốn thành lập một công ty, làm một website nổi tiếng, hay một bộ truyện tranh. Chuyện đi du lịch với tớ không hứng thú lắm.

– Mỗi người một chí hướng mà. – Tôi cười. Trước giờ, Cường vẫn là một người cảm tính, nhưng không thể không thừa nhận rằng cậu ấy thật sự rất giỏi và bản lĩnh.

Tôi bước đi chầm chậm. Một mặt luyên thuyên những câu chuyện về công việc, cuộc sống, yêu đương. Mặt khác thấy trong lòng trống trải vô cùng. Trở về từ Sài Gòn một thời gian, Cường và mối tình đơn phương ngắn ngủi của cậu ấy rốt cuộc cũng thành một cặp. Tất nhiên, Cường rất vui. Với một cậu con trai, người yêu vẫn luôn là số một. Điều này Cường cũng thừa nhận. Trong câu chuyện từ lúc thất tình tới bây giờ, lúc nào cũng có hình ảnh của “em người yêu”. Tôi không ghen tị, không thấy phiền hà gì cả, chỉ vờ như không thích để trêu Cường. Với cậu ấy, tôi tin, đó cũng là một điều hạnh phúc.

Còn tôi, cả tối lang thang, giống như ngày hai đứa trong Sài Gòn, những bộn bề trong lòng như trực trào ra để kể hết với Cường nhưng rồi lại thôi. Thực sự, tôi không nghĩ tôi có thể thích đi thích lại một người. Quên rồi lại nhớ, nhớ rồi lại quên. Có thể, tất cả những chuyện này nói ra chỉ thấy thật ngu ngốc nhưng thực sự, tôi đang rất nhớ cậu ấy. Cường không biết điều đó, hoặc giả dụ có biết cậu ấy cũng không hiểu cảm giác của một đứa con gái khi cứ đơn phương mãi một cậu bạn trai. Nghĩ tới câu hỏi của Cường về lý do thích Đinh, tôi chẳng đưa ra được lý do nào thuyết phục bởi vì đó là cảm xúc riêng mà chỉ mình tôi cảm nhận được.

Hôm nay, tôi ngồi chờ Cường hơn hai tiếng đồng hồ. Một mình hoàn toàn. Chưa bao giờ tôi đủ kiên nhẫn chờ đợi một người con trai nào như vậy, ngoài một người. Tôi đã chờ đợi mối tình đơn phương của tôi cũng ngót nghét bốn năm trời. Thời gian bây giờ không còn đong đếm bằng ngày, bằng giờ hoặc thêm chút nữa thôi sẽ chẳng còn đếm nổi. Cường không biết với tôi, Đinh là cả bầu trời kỷ niệm, là người tôi thương rất thương. Tôi cũng chưa bao giờ kể cho Cường nghe.

– Chuyến đi du lịch lần này thực sự tớ cũng không thích thú lắm. Nhưng vì em ấy thích, nên tớ sẽ đi. Em ấy rất háo hức. – Cường nói.

Tôi cười.

Em ấy thật hạnh phúc vì có một người quan tâm tới sở thích của mình. Cường đã cố gắng làm điều cậu ấy không hứng thú vì người yêu.

Ánh đèn đường với tôi là thứ ánh sáng về đêm soi rọi vào tâm can. Giống như việc tôi thích ngắm nghía một con đường thật vắng khi bầu trời đã đen kịt, chỉ còn ánh đèn vàng và dường như chỉ còn một mình tôi. Tôi không biết tôi đã nhắc tới người tôi yêu trong bao nhiêu trang giấy, chỉ nhớ rằng mỗi lần viết về cậu ấy là trong lòng tôi có vô vàn cảm xúc. Mọi thứ cứ lênh đênh và chơi vơi. Lúc nhẹ nhàng, thi thoảng lại nặng nề vô cùng. Chính vì thế mà tôi hay tự bơi trong nỗi buồn của chính mình.

Hạnh phúc với Cường là chân trời mới nơi cậu ấy thực hiện được ước mơ lớn lao. Hạnh phúc của tôi là những điều nhỏ nhặt tôi gom góp, dành dụm. Có những lần nhớ Cường nhiều chứ, không phải như cảm giác “nhớ người yêu” mà là “nhớ người bạn”. Cường đã đi bên cạnh tôi suốt cả mấy ngày tôi vào Sài Gòn. Niềm tin tự dưng được vực dậy bằng một giải thưởng nho nhỏ, lời động viên từ bố mẹ và người thân. Và hơn hết là Cường đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Những ngày Hà Nội đẹp nhất, Cường cùng tôi lang thang, đưa tôi về tới tận nhà mà không hề kêu một tiếng xa xôi. Có một người bạn như thế, trong lòng tôi ắt hẳn vui. Tôi cứ luôn mặc định tôi là một cô gái khó gần, sẽ chẳng yêu thêm nơi nào ngoài Hà Nội, cũng khó có thêm một cậu bạn thân. Thế rồi, tôi yêu Sài Gòn bằng một tình yêu chân thành nhất và mong ước được gặp lại nơi đó một ngày không xa. Tôi cũng có một cậu bạn thân là Cường kể từ sau chuyến đi đó.

– Tại sao cậu có thể mang nhiều nỗi buồn thế?

Cường quay sang hỏi một cách hoàn toàn vô tư. Trời càng về đêm càng vắng vẻ. Nụ cười thay cho câu trả lời của tôi khép lại cuộc đối thoại. Chúng tôi ra về.

Khi tôi buồn, tôi chỉ có một mình. Nỗi cô đơn lớn tới mức dù đã quen với nó, nó vẫn có thể làm tôi đau nhói. Trên đường về tôi cứ nghĩ mãi về những câu hỏi của Cường: “Ừ nhỉ, vì sao tôi cứ phải nhớ thương một người để rồi vui cũng vì người ấy mà buồn cũng vì người ấy?”. Tự nhiên, nước mắt cứ thế rơi. Đó là lần cuối tôi nhớ về mối tình đơn phương với tâm trạng như vậy. Tôi gạt nước mắt: “Bởi chẳng ai ở bên cạnh nên càng phải mạnh mẽ hơn. Bởi tuổi trẻ chỉ một lần tới, nên tôi sẽ không để nó qua đi với nhiều tiếc nuối. Tôi đã yêu bằng cả trái tim của mình, đã gom góp muôn vàn nhớ thương dành cho một người không có nghĩa tôi sẽ không thể yêu thêm một ai khác. Dù có buồn, cũng phải buồn một cách hạnh phúc. Tôi vẫn luôn thích Đinh như trước giờ đó vẫn là không gian cho tôi, và lần sau nếu Cường có hỏi “Vì sao cậu thích Đinh thế?”, tôi sẽ trả lời ngay rằng “Vì đó là mối tình đơn phương của tớ”. Nghĩa là, tôi đã khép lại khoảng trời thương nhớ ấy rồi. Và trong lòng tôi bây giờ chỉ còn nỗi cô đơn tự do ở lại.