Anh bảo anh phải về
Em ôm anh thật chặt
Nhìn sâu vào đôi mắt
“Thêm một chút nữa thôi”
Anh bảo anh phải về
Em ôm anh thật chặt
Nhìn sâu vào đôi mắt
“Thêm một chút nữa thôi”
Anh có yêu em không?
Em vẫn thường tự hỏi như thế
Là em hoài nghi, đa cảm hay vì sao anh nhỉ?
Để mỗi lần buồn, em tự hỏi chính em
Em muốn kể về bầu trời của em
Cho cả tỉ người trên thế giới này biết
Ấy là bầu trời xanh xanh biếc
Xanh màu của mây, của gió, của mắt anh cười.
Có là gì đâu mà hờn với giận
Mà nhớ mà mong
Mà thương ngàn lần không dám nói
Ừ thì có là gì đâu
Em xin lỗi vì những lúc thờ ơ
Không mỉm cười chào anh mỗi sáng
Không nhẹ nhàng khi anh lại gần hỏi
Em chỉ trộm nhìn, rồi tránh ánh mắt anh
Chủ nhật nào buồn như hôm nay
Em thu lu trong phòng, nghe ngoài trời âm u ẩm ướt
Có nỗi nhớ nào qua khe cửa, vào trước
Có hình ảnh nào chạy vội theo sau
Anh đừng có buồn
Em buồn theo đó
Triệu niềm vui có
Bù đắp nổi không?
Người hỏi em nhớ ai
Em không thể mở lời nói rằng rất nhớ
Từng câu chuyện mỗi ngày của hai đứa
Em vô tình lưu vội vào tim
Chắc bởi trời lạnh thôi anh
Làm cho cơn gió biết buồn
Bầu trời không xanh biết khóc
Và ai đó
Vội ngã vào yêu thương
Thiệt tình là thương
Thương cũng nhiều nhưng không muốn nói
Trời chiều nay sương mập mờ như khói
Suối nguồn nào chảy về hết nơi em