Thiệt tình là thương
Thương cũng nhiều nhưng không muốn nói
Trời chiều nay sương mập mờ như khói
Suối nguồn nào chảy về hết nơi em

Sợ một ngày bảo người, em thương
Người quay mặt chẳng đành, sao nói câu thương gượng ép?
Sợ làm em buồn người yên lặng như thế
Để đường về hai đứa vẫn ngồi im

Sợ một ngày người biết em thương
Nên thành ra chẳng còn gần gụi em nữa
Có khi nào vì ngượng ngùng câu nói
Em với người cứ vậy mà xa nhau.