Nhưng dù sao đi chăng nữa, dù anh của hiện tại sẽ là thoáng qua hay không, thì em vẫn rất hạnh phúc vì có những khoảnh khắc đi bên cạnh anh như thế. Anh biết không, có rất nhiều khoảnh khắc chỉ người độc thân như em mới được trải qua? Ví như việc phải lòng anh rất nhẹ.

Em ngồi phía sau mà không dám nhìn vào lưng anh, em sợ em sẽ một lần nữa yếu đuối và muốn gục vào nó.

Chiều Hà Nội. Đó là một buổi chiều đầu hè khi nắng còn chưa gắt và gió thì không ngừng thổi. Đúng mùa xà cừ thay lá. Không khí tựa như một mùa thu trong trẻo, lãng đãng và dễ yêu. Đó cũng là lần đầu tiên em ngồi sau xe anh, ngước lên nhìn tán xà cừ trên cao và thơ thẩn theo từng chiếc lá rơi.

– Anh không đi đâu cuối tuần à?

– Anh không. Lát anh định đi mua sách thôi.

– Đinh Lễ à anh?

– Ừ, em đi không?

Không quên kèm theo một icon mặt cười phía sau đó. Chắc lúc đó anh không biết em ngại ngùng lắm đâu nhỉ? Anh có biết không?

– …

– Em đi, anh qua, rồi hai đứa đi.

Em chần chừ. Mà không hiểu sao trong lúc một loạt suy nghĩ xảy đến, miệng em còn nở một nụ cười. Trong những lần trước, chưa bao giờ em hẹn riêng với anh đi đâu đó. Vì anh là “cấp trên”, là con trai, anh khéo léo tới mức em không dám tiếp cận anh sâu hơn. Em chỉ thấy mến anh vì anh vui vẻ, hay cười, lại có chút đáng yêu của trẻ con.
Em vẫn chỉ quý anh như vậy cho tới một hôm Nguyên nói:

– Nghi lắm, hình như anh ấy có ý gì đó.

Em chột dạ. Nguyên là đứa bạn thân nhất của em ở công ty. Tụi em thân với nhau từ trước và giờ là đồng nghiệp. Nguyên bảo dạo gần đây anh thân thiết với hai đứa em hơn, mà trước giờ đâu có vậy. Vốn dĩ hay để ý, Nguyên mới nói với em như thế.

Em cười xòa:

– Hình như anh ấy có ý gì đó với mày.

– Tao không nghĩ thế – Nguyên đáp cụt lủn.

Em còn nhớ có một hôm anh bảo anh mời tụi em trà sữa sau giờ làm. Cuối giờ, Nguyên bận và về mất, và bảo anh với em cứ đi đi. Em ngại, bỏ về trước mà không gọi điện cho anh. Về tới nhà thấy cuộc gọi nhỡ, em nhắn tin hay gọi lại, anh đều không đáp. Em phân vân lắm:

– Anh giận em hay sao mà em nhắn tin hay gọi điện đều không trả lời vậy?

Cuối cùng, anh cũng trả lời tin nhắn. Em biết, anh đâu phải người dễ giận.

Những lần như thế em thấy ngại. Phần nhiều vì em sẽ không biết nói gì khi chỉ có anh và em. Vậy mà buổi chiều hôm đó, em đã nhận lời đi mua sách cùng anh:

– 1h nữa anh nhé. Em chuẩn bị đã.

– Ok em. Lúc nào xong cứ nhắn tin cho anh. Anh qua.

Buổi chiều hôm đó, anh đứng ngoài ngõ đợi em. Chẳng có mấy người đứng chờ em như vậy nên em thấy vui lắm. Hoặc cũng có thể vì người đó là anh. Em lên xe. Anh đưa em đi qua những con phố, nó thân quen quá rồi nhưng em vẫn cứ nhìn chăm chăm như thể lần đầu em được ngắm nhìn Hà Nội. Em không dám nhìn anh, ngay cả từ phía sau thôi. Câu chuyện giữa anh và em cũng chỉ là về công việc, nghỉ lễ, đồng nghiệp. Trong những câu nói của anh, vẫn là giọng hài hước em đã biết. Em ngồi sau, thi thoảng chỉ cười mà anh đâu có thấy. Em tự hỏi “Sao anh cứ nhẹ nhàng như mùa thu Hà Nội?”

Rồi anh với em đi chọn sách. Anh lựa sách về kỹ năng, những sách mà em chưa bao giờ đọc hết một cuốn. Còn em như mọi lần, chọn ngay dãy tiểu thuyết nước ngoài hay truyện ngắn. Em đi hết dãy này tới dãy khác mà chưa chọn được một cuốn nào, thi thoảng ngước lên xem anh đang ở đâu. Cuối cùng, em lựa Forrest Gump vì em rất thích bộ phim đó.

Lựa sách xong, anh hí hửng gọi em lên tầng 2 để xem truyện tranh. Lúc đứng ngoài nhìn anh như một đứa trẻ con, cắm cúi chọn mấy cuốn truyện mà em phì cười. Giống hệt mấy bé đang loay hoay tìm cuốn chúng thích. Ít ai biết được, phía sau đó là một con người khéo léo vô cùng. Đó cũng là điều khiến em luôn lo ngại.

Ở quầy thanh toán, anh bảo để anh gửi. Lần thứ n, em cảm thấy ngại ngùng trước anh. Lúc em đang loay hoay tìm cách gửi lại anh số tiền sách của em, anh còn bảo “Thôi, anh tặng… Nhanh lên, người ta lại tưởng cãi nhau bây giờ”. Em không biết làm gì hơn nữa ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời anh.

Em sẽ nhớ mãi buổi chiều đó, dù anh có nhớ hay không đi chăng nữa. Em chỉ thấy đó là lúc em tìm lại được cảm giác mến một người con trai, được trò chuyện với một người thú vị, được gặp anh hay thân thiết với anh một chút cũng đã là may mắn.

***

Em chưa dám kể chuyện này với Nguyên. Nhưng Nguyên bảo linh cảm của nó tốt lắm. Em cũng không gặng hỏi linh cảm về điều gì nhưng em đoán là liên quan tới anh và em.Có một hôm khi bị hỏi về việc vì sao anh hay trêu em, anh cũng ngồi đó, em cố gắng giải thích bằng vô vàn lý do nghe có vẻ như là hợp lý. Còn anh chỉ ngồi cười. Anh cười mà má lúm duyên quá, khiến em trong một phút nào đó bị điêu đứng vì cái duyên ấy. Cái tội dễ mến người khác! Lúc đó, em chỉ nghĩ, với ai anh cũng đối xử như vậy cả thôi. Hoặc là em đang tự đánh lừa mình để cảm xúc của em với anh không quá nhiều. Em sợ tình cảm đơn phương. Bởi vì em đã từng yêu đơn phương quá lâu rồi. Hai mươi mấy tuổi, em chẳng còn đủ thời gian cho những xúc cảm đong đầy để cứ mãi mãi theo sau một người con trai nữa, giả dụ người đó là anh.

Chính vì em sợ tình cảm một phía, em sợ em phải lòng anh trước. Em sợ sẽ phải tới công ty mỗi ngày, rồi nhìn trộm anh. Mà thực tế, em đã có những lúc như vậy đó. Nhưng dù sao đi chăng nữa, dù anh của hiện tại sẽ là thoáng qua hay không, thì em vẫn rất hạnh phúc vì có những khoảnh khắc đi bên cạnh anh như thế. Anh biết không, có rất nhiều khoảnh khắc chỉ người độc thân như em mới được trải qua? Ví như việc phải lòng anh rất nhẹ.

.

Bài này được đăng trên Blog Việt. Cảm ơn hai bạn đã comment động viên mình, mình vui lắm 😀 Bạn nào like mình cũng vui 😀