Café Đinh chiều vương nắng

An cầm ly nâu nóng trên tay, hít hà mùi thơm phảng phất, rồi khẽ đưa mắt nhìn khắp căn phòng nhỏ. Đôi môi khẽ mỉm cười. Như là cô đang hạnh phúc.

Café Đinh nằm im lìm, ngay ngắn trên căn gác nhỏ. Hiếm hoi lắm mới có ngày quán bớt ồn ào và đông đúc. An khẽ xoay mình, nhấp một ngụm café, tận hưởng vị ngọt ngào của sữa và vị đăng đắng của thứ bột màu nâu quyện vào nhau. Văng vẳng đâu đó âm thanh từ chiếc loa phía góc trên căn phòng. Giai điệu rock khiến những chàng thanh niên mê mẩn món ăn tinh thần này phải gật gù phiêu theo từng nốt nhạc. Những làn khói thuốc lênh đênh gợi lại từng mảnh ký ức, chắp nối lại với nhau.

– Tớ tới trước cửa rồi này, cậu ra đi!

– Tớ hẹn cậu 2h à?

– Đừng nói với tớ là cậu quên rồi đấy nhé! – An đáp lại câu hỏi của Vĩnh phía đầu dây bên kia. Giọng man mác.

– À. Không. Tớ nhớ chứ. Nhưng tớ tưởng… Vậy nếu cậu không bận thì 3h30 hẹn nhau ở trên đó nhé!

– Ok.

An quay xe, lầm lũi ra về. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày An thích Vĩnh, mối tình đơn phương nửa khoa trương nửa thầm lặng. Vốn dĩ là một cô gái bộc trực, thẳng thắn, không thích những gì vòng vo và giấu diếm, An đã để cho Vĩnh biết tình cảm của mình. Và Vĩnh hiểu rõ hơn ai hết điều đó.

– Cậu ấy vẫn vậy! Bận rộn và hay quên. – An lắc đầu, vừa đi vừa lẩm bẩm.

Một cuộc gặp gỡ sau một thời gian dài An không gặp Vĩnh, cũng là cuộc hẹn để An xác nhận lại sự hiện hữu của Vĩnh trong lòng cô.

An cất vội chiếc xe máy cũ kĩ, leo lên chuyến xe buýt đưa cô tới chỗ hẹn. An thích những lúc xe vắng khách, được ngồi ở một vị trí yêu thích cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài trời lạnh giá, suy nghĩ An trôi dạt về một miền xa xôi lắm. Ngày đầu tiên ấy…

– Chờ tớ nhé! – Vĩnh khéo léo vuốt phẳng lại chiếc vé xe đã bị ngấm chút nước mưa. Mỉm cười và lúng túng.

Vào giây phút đó, không hiểu sao, một chút ngượng ngùng vụt qua An.

– Tớ là An.

– À, tớ nhận ra rồi. Hôm nay mới có cơ hội gặp cậu.

Trời thu tháng mười. Đại học Xây Dựng vô tình trở thành nơi gắn bó với An, cô sinh viên năm hai một trường kinh tế. Cảm giác bâng khuâng xao xuyến thoáng qua. Mọi thứ thuộc về nơi đây bỗng trở nên đẹp lạ lùng. Mưa rơi từng hạt nhẹ nhàng đậu lại trên mái tóc An, đôi mắt nhìn bâng quơ mà không hiểu sao như chụp lại trọn vẹn khung cảnh nơi ấy vào hôm đầu tiên đặc biệt đó.

Đang mải miết ngược dòng thời gian, An quay trở về thực tại khi chú phụ xe vỗ vai:

– Đến nơi rồi cháu gái!

An giật mình. Vội vàng đứng lên, không quên mỉm cười:

– Dạ. Vâng ạ. Cháu cảm ơn chú!

Gió lạnh ùa tới khi An vừa đặt chân xuống xe buýt. Xuýt xoa, đưa tay quàng lại chiếc khăn len một cách gọn gàng «Lạnh quá!» Hồ Gươm cũng vì mùa đông mà vắng vẻ hơn. Gió thổi từng cơn như hơi thở phảng phất từ mặt hồ làm An run lên. Áp hai bàn tay vào má, cô cảm nhận được mùa đông khắc nghiệt, tái tê. Rồi cứ thế, cô lặng lẽ bước đi như một thói quen tìm vào căn gác nhỏ.

Cafe Đinh chiều không nắng

Đó là lần đầu tiên An chứng kiến một Đinh nhỏ bé đông đúc và chật chội như thế. Cố lách mình chen vào đám đông để tìm cho mình một chỗ ngồi.

– Ôi đông quá! Tớ chờ cậu ở Đinh nhé! – An nhắn cho Vĩnh một cái tin nhắn ngắn ngủi sau khi đã yên vị.

Loay hoay mở cuốn sách vừa mua ra. An chọn một tách nâu nóng. Ly cafe nhỏ xinh nghi ngút khói. Khói thuốc mênh mang cũng không thể làm mờ đi mùi vị đặc trưng ấy. Và cứ thế, An cúi đầu, chìm vào cuốn sách cô mang theo mình. Thỉnh thoảng khẽ liếc nhìn xung quanh, xem đồng hồ và chờ Vĩnh. Nếu là ngày xưa, nghĩa là hai năm trở về trước, An sẽ hồi hộp, sẽ lo lắng chuẩn bị những câu chuyện để nói với cậu ấy… Trái tim An sẽ không để cô bình tâm mà ngồi đọc sách như thế. Nhưng hôm nay thì khác, An cảm thấy nhẹ nhàng khó tả.

– Tớ nhìn thấy cậu rồi, cứ ngồi đấy nhé, lát tớ vào. Giờ đông quá hết chỗ rồi.

An đặt cuốn sách xuống khi nhận được tin nhắn từ Vĩnh. Khẽ đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào để tìm cậu ấy. Vĩnh đứng khuất bóng đâu đó ngoài hành lang nhỏ bé, cổ kính kia. Tâm trí An bắt đầu mông lung với những câu hỏi “Dạo này cậu ấy thế nào nhỉ?” “Cậu ấy có khỏe không?” “Có gầy như trước kia không?”…

Một lát sau, khi phía ngoài khách đã vãn dần. Vĩnh gọi tên An. Hai người lặng lẽ ngồi vào một chỗ trong góc phòng vừa trống.

– Tớ xin lỗi vì đến muộn nhé! – Vĩnh cười và chào An.

– Ừ không sao đâu…

Vĩnh

Vĩnh vẫn vậy, dáng vẻ không thay đổi nhiều so với lần đầu tiên An gặp. Vẫn đôi mắt to nhiều tâm sự, vẫn thân hình gầy gò, làn da ngăm ngăm đen và nụ cười thật duyên đã từng làm tim An loạn nhịp. Căn phòng ấm áp quá. Không gian cổ kính, bụi bặm là nơi mà Vĩnh vẫn thường hay tới.

Cốc đen đá đắng ngắt. Vĩnh cười, quay ra nhìn An.

– Tớ thích tới đây, không phải vì café rẻ hơn những nơi khác mà bởi vì ở nơi này, tớ dễ dàng chia sẻ hơn.

Vĩnh khẽ đung đưa theo tiếng rock. Khung cảnh được phủ lên một lớp bụi thời gian, không gian xưa cũ giữa lòng Hà Nội đem lại cho người ta cảm giác vừa bình yên, vừa thích thú.

Vĩnh vẫn say sưa kể từng câu chuyện. Còn An ngồi lặng yên lắng nghe. Thỉnh thoảng trộm nhìn vào đôi mắt Vĩnh. An cảm thấy như giờ đây, người ngồi trước mặt cô không phải là cậu bé Vĩnh của ngày xưa nữa mà là một Vĩnh đã trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều. Mới đó mà đã hai năm.

– Đã có lần, khi tớ bế tắc, tớ muốn gặp cậu lắm. Nhưng vì tớ ngại… nên lại thôi không gọi cho cậu. Cậu bận mà… – An rụt rè, từ tốn.

Nhìn An, Vĩnh nói:

– Tớ bận. Nhưng nếu cậu cần, tớ vẫn luôn sẵn sàng. Tớ có thể sắp xếp được.

An chỉ khẽ cười. Nhấp một ngụm café đã nguội ngắt.

– Tình cảm của cậu vẫn là của cậu. Tớ hiểu, chỉ vì cậu đã giữ trong lòng quá lâu, và đến một ngày cậu muốn trao đi, lúc ấy nó vẫn là của bản thân cậu. Đừng để ý tới suy nghĩ của những người khác. Bởi người ta không hiểu đâu, chỉ những người trong cuộc mới hiểu.

-…

Một khoảng lặng sau đó giữa An và Vĩnh. Tiếng cười nói xì xào từ đám đông xung quanh đan xen bởi tiếng ghi ta réo lòng mà An không tài nào nhớ ra nổi.

– Thời gian vừa qua là quãng thời gian khó khăn của tớ. Lúc ấy, tớ đã đọc những bài viết của cậu. Tớ cảm thấy ghen tị và xấu hổ. Tớ cũng phải học từ cậu nhiều lắm, cách cậu gói ghém cảm xúc cẩn thận và đặt vào một góc nhỏ trong trái tim cậu vậy. – Vĩnh chủ động phá tan khoảng lặng ấy.

– Cảm ơn cậu.

An chỉ biết xoay xoay ly café, lặng lẽ nhìn Vĩnh với một nụ cười gượng gạo.

Trước giờ, Vĩnh vẫn là một độc giả trung thành của An, là một nhân vật trữ tình trong những áng thơ văn “bất hủ” mà An “sáng tác”. Vĩnh đã ủng hộ An một cách âm thầm và lặng lẽ, vẫn theo dõi và không hề tránh né tình cảm của An. Ngược lại, cậu ấy giúp An hiểu ra rằng “Phía sau một tình yêu đơn phương, những nồng nàn và nông nổi là một tình bạn đẹp. Để rồi khi An muốn chia sẻ, Vĩnh vẫn luôn sẵn sàng đến bên cạnh An, như một người bạn.”

An

Bước ra khỏi quán, chào tạm biệt Vĩnh, An thả bộ hồ Gươm tối mùa đông, trong lòng vẫn suy nghĩ về những gì Vĩnh đã nói. Một chút gì đó như là niềm vui nhẹ nhàng mà lâu rồi An không thấy. Một chút gì đó như là yêu. Gió tạt vào mặt. An quên mất cả mùa đông Hà Nội bởi giờ đây, người mà cô nghĩ tới chỉ là Vĩnh. Cô không hiểu đó có phải là “tình yêu” nữa không. Cô càng không biết hiện tại cô có còn nhớ tới Vĩnh? Nhưng cô chắc chắn một điều rằng, cô đang vui. Tâm hồn An đang rất bình lặng bởi một chút như là yêu đó.

An khẽ mỉm cười một mình, ngắm hồ Gươm sáng đèn, lung linh. “Phía sau một tình yêu đơn phương, những nồng nàn và nông nổi là một tình bạn đẹp” và An muốn giữ mãi cho riêng mình điều quý giá ấy!

“Cảm ơn cậu!” Cô khẽ thì thầm trong làn gió. Hơi thở của An hòa quyện vào hơi thở của mùa.

Café Đinh chiều vương nắng

Ly café đã nguội từ bao giờ. Ngoài ban công nắng vàng nhảy nhót. Người đến rồi người đi, An vẫn ngồi đó một mình. Cảm giác khi nhớ Vĩnh theo một cách khác với An thật tuyệt. Những kỷ niệm bình dị và ít ỏi được An giấu kín vào một ngăn tủ nhỏ như Vĩnh vẫn luôn là điều thầm kín đối với cô.

Vĩnh tựa lưng bên bức tường thời gian cũng vào một chiều đông có nắng. “Cảm ơn cậu, khoảng nhớ bé nhỏ, vì tình cảm cậu dành cho tớ” Một nụ cười hé nở trên môi, ấm áp. Câu thơ vụng về năm nào An tặng thoáng hiện lên trong tâm trí Vĩnh…

“Gọi nắng, gọi gió, gọi những yêu thương
Gọi vui, gọi buồn, gọi những vu vơ
Cứ lặng lẽ, dịu dàng quay về nhé
Một chiều như thế, nắng sẽ lên…”