Mình chợt tỉnh giấc khi trong mơ mình khóc và bật ra câu nói: “Mẹ ơi mẹ ở đây với con!”.

Một cơn ác mộng.

Mình mơ thấy hai vợ chồng gặp mâu thuẫn (không nhớ mâu thuẫn gì). Rồi khi mình tìm đủ mọi cách nói chuyện, chồng mình bảo: “Đang tức giận, không nói chuyện”. Rồi vẫn giữ một thái độ lặng im như tất cả những lần anh ấy xử lý.

Mình bỏ đi. Nước mắt lã chã rơi. Và hình ảnh cuối cùng của giấc mơ mình còn nhớ là mình cô độc, ngồi băm băm chặt chặt và bật ra câu nói trên.

Mình lật giở hết những mảng ký ức để tìm ra xem tuổi thơ của mình có thiếu thốn tình cảm của mẹ không? Mình nghĩ lại xem mình đã bị tổn thương cái gì? Nhưng mình không cảm nhận được gì. Có lẽ mình cần mẹ quan tâm mình nhiều hơn thật (như lời mẹ chồng mình nói). Có lẽ mình đã quá cố gắng, quá tự lập đến nỗi mà không thể chia sẻ hay nghĩ rằng mình không cần ai giúp đỡ vì người mình cần thì mình không nhờ được.

Thật sự choàng tỉnh sau cơn mơ. Đầu đau như búa bổ. Nước mắt lã chã rơi.

Ôm mình thật nhiều! Thảo của những ngày xưa và cả hiện tại. Thương mình thật nhiều.